Năm 1995, nhà xuất bản Đồng Nai ấn hành tập thơ “ Lời Tự Tình Phương Đông “ của tôi( bìa họa sĩ Lưu Nhữ Thụy , phụ bản họa sĩ Lê Triều Điển , Nguyễn Thuyên . Lời bạt nhà phê bình lý luận văn học Hoài Anh , tựa nhà văn Sơn Nam ), trong tập thơ này đa số là những bài viết cho Cẩm Thuyên như “ Căn nhà sàn rung rinh gió thổi “; “ Ghé thăm người dưới mộ “; “Lời Tự Tình Phương Đông “; “Lời ru cho búp bê “; “Ngôi mộ bên đồi “; “Nén hương cho hai ngôi mộ “; “ Kinh Hồng “; “Một ngày ở phương đông “; “Thức dậy búp bê ơi ! “…Đó là định mệnh , như tôi đã nói trong những dòng hồi ký trước. Tôi không oán trách bất cứ ai, không hận thù dù biết cái chết đó do cái gì, tại sao ? Sự tàn nhẫn của chiến tranh, sự vô luân của chiến tranh, đó là tất yếu của chiến tranh. Như lời bạt của nhà lý luận phê bình Hoài Anh đã viết khi đọc thơ tôi : “Đọc thơ Linh Phương tôi như lạc vào một màn sương mù : do dự mà cả quyết, nghi ngờ mà tự tin, nồng nàn mà lãng đãng. Đó là vũ trụ của những cái có thể, những cái hình như, những cái chưa định. Phải chăng đó cũng là cảnh giới Bất nhị, lưỡng phân nhưng vẫn từ Thái nhất mà ra. Nếu như nhà thơ trước đây kêu” Gần hơn thế nữa vẫn còn xa lắm “, thì Linh Phương lại muốn xa mặt đi để càng gần lòng hơn. Vì thế nên ta gặp ở đây một lối thơ hình thức thì phương Tây nhưng nội dung thì phương Đông, như tác giả đã đặt tựa đề cho tập thơ Lời Tự Tình Phương Đông.
Nếu phương Đông có niềm tin “ Thác là thể phách, còn là tinh anh “ thì Linh Phương nói chuyện với người đã chết như nói với người đang sống, vì tin rằng “ chờ xem sẽ thấy hiển linh bây giờ “. Nếu phương Đông có cách gửi tình u ẩn như một nỗi niềm thiên cổ thì Linh Phương ngỏ tình với người đang yêu như ngỏ tình với những tình nhân “ chờ em từ muôn kiếp trước “. Anh muốn nối quá khứ với hiện tại, đồng thời dự tưởng tương lai : Anh không tin rằng có “ những phép mầu hóa thân từ cái chết đến sự hồi sinh “…
Có phải cái một thoáng ấy cũng là một “ sát na “ của vũ trụ biến đổi vô thường, chỉ đem cái tâm bất biến mới cảm nhận được bằng “ tâm thức”.Một dũng cảm của thái độ phá chấp cũng đòi hỏi một sự hy sinh lớn lao “ Như ta đã treo cổ số phận mình trong thơ. Khi nàng Kiều gieo mình xuống sông Tiền Đường tự vận “, có khi thân phải chết đi để cho tâm sống lại, đó là cổ tích đời thường, cổ tích của ngày hôm nay và mai sau, bởi thiên nhiên vẫn là cái thường hằng vĩnh cửu , ” Chút trời thơ mưa ngọt. Buồn em nở đòng đòng “, thiên nhiên bao dung như lòng mẹ, nhật thực rồi đến nguyệt thực ,chia ly rồi đến đoàn viên…
LỜI TỰ TÌNH PHƯƠNG ĐÔNG
1*
Cẩm Thuyên ngồi co ro như con mèo mắc mưa
Trong căn nhà sàn rung rinh tựa tàu lá chuối phất phơ trước gió
Bên bếp than hồng
Con Cẩm Thuyên như chú chuột bạch dễ thương
Như con cún nhỏ lăng xăng trong bụng mẹ
Rồi mùa thu cuối cùng
Bắt đầu cho ngày mùa đông
Những con chim lười cũng vội vàng bỏ tổ
Cẩm Thuyên cũng vội vàng xuôi tay nhắm mắt
Thật lạ lùng
Phải chăng em vừa mới hát ?
Tiếng bay cao về một phương trời
Tiếng vang xa về một cõi nào
Không phải oan hồn
Chẳng phải yêu ma
Mà ám ảnh quanh ta vĩnh viễn
2*
Hỡi Cẩm Thuyên
Hỡi quả na
Hỡi dòng máu đỏ
Cho ta nhìn ngực nàng màu hoa thạch thảo căng đầy nhịp thở
Cho ta vẽ lên ngực nàng đóa hồng vừa nở
Đóa hồng thương yêu rạng rỡ
Hỡi hươu –nai-hoẵng trên rừng
Các ngươi sợ cây ná, cây tên của người săn thú
Còn Cẩm Thuyên sợ loài người hung dữ
Vì Cẩm Thuyên hiền như tu nữ
Vì Cẩm Thuyên thuần khiết như Ma Soeur
3*
Hỡi con suối chảy thờ ơ
Hỡi ngôi mộ thơm mùi đất mới
Hãy nghe bước chân ta trở về
Hãy nhìn ta bẻ gươm dũng sĩ
Hỡi những bẩn chật-ích kỹ và bạo tàn
Hỡi những thù ghét-nhỏ nhoi-man rợ
Hỡi những quả na
Hỡi những trái phá
Hãy nghe Cẩm Thuyên hát như sơn ca khi buổi sáng mai nàng dậy trễ
4*
Hỡi những con chuột-con cún chết trong bụng mẹ
Hỡi những con chuột-con cún nằm trong bụng Cẩm Thuyên chưa đẻ
Hỡi những con chuột-con cún biến thành đất-thành đá
Hỡi những xương thịt
Hỡi những giọt máu kết tinh
Những thương yêu
Những giao thoa tượng hình-tượng bóng
Cho con
Cho con
Hỡi những con chuột-con cún chết trong bụng mẹ
Hãy nhìn ta tươi cười
Hỡi các con vô tội
Hỡi các con chết mà chẳng oán hờn
Hỡi cây thánh giá khẳng khiu
Hỡi cha xứ cầu kinh ru ngủ
Hãy thắp hương cho nàng
Hãy thắp hương cho mẹ con Cẩm Thuyên
Hãy cắm hoa trên ngôi mộ còn xanh cỏ dại
5*
Ôi ! Ta muốn khóc cho em tỉnh lại
Cho chuột con-cho cún nhỏ hồi sinh
Cho bẩn chật, ích kỹ và bạo tàn
Cho thù ghét rơi vào vực thẳm
Ôi Ta muốn chết cho em được sống
Cho chuột con-cho cún nhỏ vui đùa
Cho ta nhìn bụng em tròn ủm như chiến nón sắt ngày xưa
Dũng sĩ đội theo cuộc trường cjhinh gian khổ
Hỡi Cẩm thuyên
Hỡi quả na
Hỡi dòng máu đỏ
1*
Cẩm Thuyên ngồi co ro như con mèo mắc mưa
Trong căn nhà sàn rung rinh tựa tàu lá chuối phất phơ trước gió
Bên bếp than hồng
Con Cẩm Thuyên như chú chuột bạch dễ thương
Như con cún nhỏ lăng xăng trong bụng mẹ
Rồi mùa thu cuối cùng
Bắt đầu cho ngày mùa đông
Những con chim lười cũng vội vàng bỏ tổ
Cẩm Thuyên cũng vội vàng xuôi tay nhắm mắt
Thật lạ lùng
Phải chăng em vừa mới hát ?
Tiếng bay cao về một phương trời
Tiếng vang xa về một cõi nào
Không phải oan hồn
Chẳng phải yêu ma
Mà ám ảnh quanh ta vĩnh viễn
2*
Hỡi Cẩm Thuyên
Hỡi quả na
Hỡi dòng máu đỏ
Cho ta nhìn ngực nàng màu hoa thạch thảo căng đầy nhịp thở
Cho ta vẽ lên ngực nàng đóa hồng vừa nở
Đóa hồng thương yêu rạng rỡ
Hỡi hươu –nai-hoẵng trên rừng
Các ngươi sợ cây ná, cây tên của người săn thú
Còn Cẩm Thuyên sợ loài người hung dữ
Vì Cẩm Thuyên hiền như tu nữ
Vì Cẩm Thuyên thuần khiết như Ma Soeur
3*
Hỡi con suối chảy thờ ơ
Hỡi ngôi mộ thơm mùi đất mới
Hãy nghe bước chân ta trở về
Hãy nhìn ta bẻ gươm dũng sĩ
Hỡi những bẩn chật-ích kỹ và bạo tàn
Hỡi những thù ghét-nhỏ nhoi-man rợ
Hỡi những quả na
Hỡi những trái phá
Hãy nghe Cẩm Thuyên hát như sơn ca khi buổi sáng mai nàng dậy trễ
4*
Hỡi những con chuột-con cún chết trong bụng mẹ
Hỡi những con chuột-con cún nằm trong bụng Cẩm Thuyên chưa đẻ
Hỡi những con chuột-con cún biến thành đất-thành đá
Hỡi những xương thịt
Hỡi những giọt máu kết tinh
Những thương yêu
Những giao thoa tượng hình-tượng bóng
Cho con
Cho con
Hỡi những con chuột-con cún chết trong bụng mẹ
Hãy nhìn ta tươi cười
Hỡi các con vô tội
Hỡi các con chết mà chẳng oán hờn
Hỡi cây thánh giá khẳng khiu
Hỡi cha xứ cầu kinh ru ngủ
Hãy thắp hương cho nàng
Hãy thắp hương cho mẹ con Cẩm Thuyên
Hãy cắm hoa trên ngôi mộ còn xanh cỏ dại
5*
Ôi ! Ta muốn khóc cho em tỉnh lại
Cho chuột con-cho cún nhỏ hồi sinh
Cho bẩn chật, ích kỹ và bạo tàn
Cho thù ghét rơi vào vực thẳm
Ôi Ta muốn chết cho em được sống
Cho chuột con-cho cún nhỏ vui đùa
Cho ta nhìn bụng em tròn ủm như chiến nón sắt ngày xưa
Dũng sĩ đội theo cuộc trường cjhinh gian khổ
Hỡi Cẩm thuyên
Hỡi quả na
Hỡi dòng máu đỏ
Khi gõ trên bàn phím bài thơ này tôi đã chảy nước mắt hồi tưởng lại những gì của ngày hôm qua. Tôi biết ở một thế giới nào đó Cẩm Thuyên vẫn còn sống, tôi tin vào điều đó cũng như tôi đã từng tin vào cuộc đời này . Tôi tin “ thác là thể phách, còn là tinh anh “ . Tôi tin cuộc sống không có sự kết thúc mà là sự mở đầu ở một nơi khác, ở một kiếp khác . Em đã đi trong kiếp nhân gian này bằng những bước chân đau đớn làm người, để rồi người ta cướp mất quãng đời thanh xuân hoa mộng của em, và của con chúng mình chưa biết khóc cười . Thì ở nơi khác , em sẽ bay đi , con chúng mình bay đi bay đến chân trời không có hận thù , chỉ có thương yêu - hồn nhiên - hạnh phúc .
Tôi cũng hồi tưởng ngày hôm qua , ngày mà tuổi thanh niên của tôi, của những người thanh niên sinh ra thế hệ này với bao ước vọng trong lòng, đẹp lắm, hồng lắm, trong veo lắm,hiền lành lắm . Như một bài thơ tôi đã viết
Tôi cũng hồi tưởng ngày hôm qua , ngày mà tuổi thanh niên của tôi, của những người thanh niên sinh ra thế hệ này với bao ước vọng trong lòng, đẹp lắm, hồng lắm, trong veo lắm,hiền lành lắm . Như một bài thơ tôi đã viết
“Chúng tôi ra đi từ tuổi 15-16
Cầm súng chẳng hiểu tại sao ?
Mỗi viên đạn rời khỏi nòng súng là mỗi vết cứa vào trái tim non dại vẫn còn mơ ngoài cánh đồng – những con cánh cam – những con chuồn chuồn – những con cào cào – châu chấu.
Chúng tôi chẳng hiểu tại sao ?
Tuổi thơ mình bị đánh cắp”.
Cầm súng lên đường ra mặt trận với một tâm hồn nhân bản, hoài vọng khát khao cháy bỏng cho ngày hoà bình . Nhưng than ôi ! Tuổi thanh niên của tôi, của tuổi trẻ Việt Nam đã lụi tàn vì cuộc chiến, vì tù đày, vì ước mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
( còn nữa )
No comments:
Post a Comment