Cũng trong năm này ba tôi bị bệnh ung thư gan, sau khi đã chạy chữa qua nhiều bệnh viện ở Sài Gòn, nơi nào cũng lắc đầu bất lực .Má phải đem ba về nhà nằm cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay . Ông không nói gì với tôi cả, chỉ nắm chặt bàn tay tôi mà đôi mắt trào ra hai dòng lệ. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thấy ông khóc. Đám tang ba tôi cũng có kèn trống đầy đủ, cũng có người đưa đến nghĩa địa Đô Thành , nơi an nghĩ cuối cùng của cuộc đời ông , đối với ông cũng là hạnh phúc lắm rồi.Sau năm 1975, má tôi dắt díu đám con gái về Cà Mau sinh sống ..Má tôi không hốt được hài cốt ba tôi đem đi an táng chỗ khác ,vì nghĩa địa Đô Thành được san bằng để xây dựng công trình đô thị. Như vậy là ba tôi chết nhưng cũng không có chỗ dung thân, không yên mồ yên mả Người ta nói, những người chết không yên mồ, yên mả con cháu về sau làm ăn sẽ không khá và sẽ gánh chịu những cái bất hạnh , tai ương trong cuộc đời mình .Tôi hy vọng điều đó không xảy ra và điều đó chỉ là những dị đoan mà thôi.Mà nếu có xảy ra tôi chỉ cầu nguyện xin trút tất cả xuống đôi vai của tôi , bởi vì tôi là con trai lớn trong gia đình tôi phải gánh chịu..
Ba tôi bỏ quê đi từ nhỏ cùng với hai người bạn , một người tên Mến, một người tên Hành .Theo như giấy tờ thì ông người Phong Điền -Quảng Trị ( bây giờ thuộc Thừa Thiên-Huế ), nhưng năm 2007 tôi đến nhà người bạn tên Hành của ba, để tìm lại họ hàng bên ông sau mấy mươi năm thất lạc vì giặc giả . Người bạn tên Hành đã chết, vợ con ông này cho tôi biết , chồng bà ở Huyện Hương Thủy , xã Hương Vân ( Huế ) . Tôi thầm nghĩ , nếu như vậy chẳng lẽ ba tôi người huyện Hương Thủy, chứ không phải Phong Điền-Quảng Trị ? Vì hai người cùng chung xã, chung huyện mới có thể rủ nhau đi được . Nhưng dù Phong Điền hay Hương Thủy, tôi cũng tâm nguyện với lòng mình rằng tôi sẽ đi tìm lại gốc gác xác thực của ba tôi-người đàn ông phiêu bạt giang hồ qua nhiều vùng đất nghèo nàn của một quê hương loạn lạc .Và tháng 03 /2009 tôi đã có chuyến đi tìm dòng họ Đoàn của mình tại Làng cổ Phước Tích, nơi có ngôi mộ thủy tổ họ Đoàn cách đây 500 năm. Tại đền thờ Đoàn tộc , tôi đã thắp nhang cho thủy tổ của mình và tôi đã khóc trước bàn thờ sắc chỉ của Vua Khải Định sắc phong Đoàn tộc : Hầu Khai Khẩn “ Dực Bảo Trung Hưng . Linh Phò Chi Thần “ Nhớ lại tổ tiên của mình là Đoàn Hữu Trưng trong cuộc nổi dậy chống Vua Tự Đức ngày 16 tháng 9 năm 1866 ( lịch sử gọi là giặc Chày Vôi , do công việc xây Lăng Vạn Niên Cơ quá cực khổ , lại bị quan lại đánh đập tàn nhẫn . Nên lòng dân ta thán , mới có câu : “ Vạn Niên là Vạn Niên nào . Thành xây xương lính hào đào máu dân " .Cuộc nổi dậy bị thất bại, Đoàn Hữu Trưng , Đoàn Hữu Ái , Đoàn Hữu Trực bị xử lăng trì – Đoàn Thị bị tử hình, Đoàn Khóa mất tích, Đoàn Hào chết, Đoàn Thị Châu bị kết án tù 20 năm. Từ ngày đó, họ Đoàn phài chạy tứ tán khắp nơi trốn tránh sự truy đuổi của triều đình .
Tôi lúc nhỏ rất mập và tròn vo như ông Phật Di Lặc , nên ở nhà và hàng xóm thường gọi tôi là Phật Di Lặc . Má sanh ra , tôi khó nuôi , theo lời một ông sư má phải đưa cho người phụ nữ khác nuôi, tôi gọi người này là má , còn má của mình thì tôi không được gọi phải gọi bằng Vú ( vú nuôi ) . Người phụ nữ tôi gọi má , bà rất thương tôi , và tôi cũng thương bà như má .Nhưng bà lại ghiền rượu, ngày nào cũng say xỉn không bao lâu thì bà chết . Thế là , tôi không còn ai để được gọi tiếng “ má “ thương yêu nữa . Ở nhà , tôi còn có tên Liên - Liên là sen , tượng trưng cho sự tinh khiết ( theo nhà sư đặt tên cho tôi ) , sở dĩ đặt cho tôi tên Liên là ý muốn cho tôi sau này dù ở tận đáy bùn nhơ cũng giữ mình trong sạch , vươn lên như đóa sen ‘ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn “ .Tôi giống tính ba, ít nói, lạnh lùng , khó gần gũi, sống nội tâm nhiều hơn. Thực ra, tôi vốn đa cảm, mau quên, dễ tha thứ, dù với những người từng tìm cách hại tôi. Bởi vì như tôi đã nói, tất cả những gian nan, những đọa đày, những sự đánh đập dù bất cứ vì lý do gì đi nữa cũng là định mệnh .Tôi tin ở điều đó, tin vào sự trả giá , vào luật nhân quả , mình gieo cái gì mình phải gặt lấy cái ấy thôi. Sống phải có tấm lòng bao dung, nhìn nhận vấn đề nào đó, đánh giá một con người nào đó đừng đầy ác cảm và định kiến thù hằn mà quên đi sự nhân ái, vị tha. Tất cả những phán xét nếu có, chính là ở những tâm hồn của mỗi một người chúng ta có nhân bản hay không, có độ lượng hay không . Tôi là một Phật tử, tôi quy y từ hồi còn đi học ở chùa Ấn Quang Sài Gòn với Thượng Tọa Thích Quảng Liên , pháp danh tôi là Chơn Kiểm, nên tôi hiểu thế nào là “ác lai ác báo “.Tất cả những gì mình làm hôm nay, con cháu đời sau sẽ nhận lãnh hậu quả mà thôi.
Ba tôi lúc còn sống , thỉnh thoảng ông kể chuyện ông đi giang hồ, phải làm thuê cho nông trại của một ông chủ người Pháp . Ông cùng chú ba Hành, chú ba Mến đưa bò đi bằng tàu thủy từ Sài Gòn ra Tourane (Đà Nẳng )..Tôi còn nhớ chuồng bò của ông chủ người Pháp rộng thênh thang, cạnh bờ sông có một khu chăn nuôi cừu. Lúc nhỏ tôi cũng thường ra đó nhìn những con cừu xinh xắn hay chiều chiều ngồi bên bờ sông thích thú chờ mấy ông Tây chỉ mặc độc nhất cái quần đùi bó sát mông ; còn mấy bà Đầm thì mặc áo lót và quần lót mỏng dính , chơi lướt ván sau những chiếc ca nô lướt sóng hết tốc lực .Hai bên bờ, lũ trẻ con như tôi lẫn người lớn đều vỗ tay cỗ vũ vang vọng một góc sông. Hồi đó, thấy chiếc ca nô là như thấy một cái gì đó thật lạ lùng ; và thấy cách ăn mặc của ông Tây bà Đầm cũng là lạ lẫm quá mức tưởng tượng .
Nhà tôi, phía sau là con sông mà các ông Tây, bà Đầm thường lái ca nô chơi lướt ván, như tôi đã nói. Phía trước xa xa là thành Tây, tôi không biết trước đó cái thành này để làm gì, tôi chỉ biềt đây là một kho hàng rộng lớn , vắng vẻ . Người dân ở đây đồn rằng trong thành Tây có rất nhiều ma, thường ra nhát những người yếu bóng vía , nên đêm khuya khoắc không ai dám đi ngang nơi này . ( Theo lời ba tôi - năm 1955 Đại Tá Dương Văn Minh( sau này là Đại Tướng, Tổng Thống VNCH ) . Tư lệnh Biệt khu Thủ đô được Thủ Tướng Ngô Đình Diệm (đến ngày 26/10/1955 công bố Hiến pháp tạm thời , tuyên bố Việt Nam là một nước Cộng Hòa, Quốc Trưởng lấy danh hiệu là Tổng Thống )cử làm Tư lệnh chiến dịch Hoàng Diệu để tiêu diệt lực lượng Bình Xuyên . Lính Bảo An của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm mặc đồ kaki vàng , quần short vàng đầu đội mũ bê rê ,dàn trận ở thành Tây; còn phía bên sông là lính Bình Xuyên. Vì nhà tôi ở chính giữa hai đầu họng súng, nên phải đi tản cư tránh bom đạn vô tình . Dượng Ba tôi ( tức chồng của dì Ba em của má) là lính Bình Xuyên đã cùng một toán lính đưa phà qua lại con sông cho dân chúng chạy vô phía ruộng về Cần Giuộc lánh nạn.
Ba tôi vác một bao đồ to đùng , nào gạo, nào quần áo, nồi niêu . Má tay bồng em gái kế tôi, tay dắt tôi lội qua đám sình non lún tới thắt lưng đầy ô rô, cóc kèn Tôi mặc duy nhất cái quần đùi, mình trần trùi trụi , vừa lội sình vừa nhìn lên trời coi máy bay đầm già đảo tới, đảo lui bỏ trái khói . Tới chừng lội qua bãi sình non bước lên bờđất . Thì…cái quần của tôi đã vướng vào ô rô, cóc kèn mất hồi nào không hay. Thấy tôi ở truồng vì mất quần ai cũng ôm bụng cười , dù lúc đó súng đạn nổ ì ầm giữa quân đội ông Diệm và quân đội Bình Xuyên đã bắt đầu khốc liệt.Sau cùng lực lượng Bình Xuyên một phần đầu hàng, một phần rút vào rừng tiếp tục chiến đấu chống lại ông Ngô Đình Diệm .Gia đình tôi lại kéo nhau trở về nhà, cũng may nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn, trong khi những nhà khác bị sập hoặc cháy rụi vì cuộc chiến giữa hai bên .
( còn nữa )
No comments:
Post a Comment