Tuesday, August 3, 2010

Hồi ký Linh Phương - kỳ 4 -


- Kỳ 4 -


Chuyện nhát gái tôi còn nhớ mãi" tai nạn tình yêu " xảy ra cho tới bây giờ , mỗi lần hồi tưởng ,tôi không nín cười được . Thực ra, tình yêu lúc đó cũng chưa phải là tình yêu. Chỉ thấy thích một người nào đó, thì ngộ nhận là tình yêu thôi. Tôi thích một cô học cùng trường tên Kim Hoàng. Thích nhưng không bao giờ dám nói, chỉ đợi tan học chạy cà rịch cà tang chiếc xe đạp đòn dông từ thời Pháp của ba tôi theo sau chiếc xe đạp của cô ấy.Chiếc xe đạp ba tôi, có cái ba-ga to đùng để chở dụng cụ xây dựng, mà lại không có thắng xe, mỗi lần muốn dừng lại, tôi thò chân xuống mặt đường, kéo lê một đoạn mới đứng lại được.Ngày nào cũng như ngày ấy, tôi chạy theo sau Kim Hoàng đến ngõ quẹo về nhà tôi bên kia dạ nam Cầu Chữ Y mới thôi. Hôm đó, vừa chạy theo sau cô, vừa suy nghĩ ngày mai mình nhất định làm gan nói chuyện với Kim Hoàng . Mải suy nghĩ tồi không để ý đèn ở ngả tư đã bật sang màu đỏ,. Mọi người đều dừng lại, tôi giật mình thọt chân xuống mặt đường để thắng xe lại, nhưng không còn kịp nữa rồi. Tôi đụng vào phía sau chiếc xe đạp của Kim Hoàng. Cô nhảy xuống đất, do lực đụng hơi mạnh nên cô cố gượng để không té , cô phải chạy cắm đầu cắm cổ về phía trước một khoảng xa mới ngả lăn kềnh xuống đường . Chết rồi !Tôi như thấy trời đất tối sầm , miệng than thầm trong bụng .Lồm cồm ngồi dậy, cô chỉ tay chửi um sùm , ông cảnh sát công lộ dòm theo hướng tay cô nhưng không biết ai là thủ phạm trong đám người dừng xe đông đảo chờ đèn xanh . Cũng may, đèn xanh bật cháy, tôi vừa quẹo hướng Cầu Chữ Y vừa run , chạy hết tốc lực ( có lẽ mặt tôi lúc đó không còn giọt máu ) , trái tim đập ầm ầm sợ cảnh sát bắt vô bót, vừa mắc cở ơi là mắc cỏ .Ngày hôm sau vào trường , tôi cứ lấm lét ngó trước , nhìn sau, hễ thấy bóng dáng Kim Hoàng là vắt giò lên cổ chạy trốn Từ sau “ tai nạn “ đó, tôi hết còn mỗi ngày chạy tò tò sau xe của Kim Hoàng nữa. Một mối tình học trò của tôi đã “ chết bi thảm“ ngay trong trứng nước cũng do chiếc xe đạp không thắng của ba tôi.

Ngay từ nhỏ tôi đã không được may mắn. Có lẽ thế mà tôi thường sống thu mình trong vỏ ốc cô đơn. Tôi lặng lẽ lớn lên, lặng lẽ sống cách biệt với gia đình. Tôi sống xa gia đình một cách hồn nhiên, thường là ở nhà bạn bè . Như tôi đã viết trong phần mở đầu , trong gia đình anh em tôi không biết thương nhau ( Lẽ ra, tôi không nên viết chuyện gia đình của tôi, nhưng đã là hồi ký là phải hết sức trung thực, dù câu chuyện của đời mình có đau đớn cách mấy . Con cũng xin lỗi vong hồn ba má khi con viết trong hồi ký chuyện trong gia đình mình ). Vì anh em tôi không biết thương nhau, tôi chỉ còn cách chọn lựa duy nhất là phải sống xa gia đình để cố gắng duy trì tình cảm ruột thịt thiêng liêng . Ba tôi mất sớm, má tôi một mình nuôi bầy con khôn lớn . Cho đến những giây phút cuối cùng của kiếp làm người, má nắm bàn tay tôi rồi má khóc , khiến tôi nhớ ngày ba nhắm mắt cũng nắm bàn tay tôi rồi ba cũng khóc . Mấy ngày trước khi chết, má không nói được ; vậy mà lúc này khi cầm tay tôi má vừa khóc, vừa dặn dò : “ Con lớn nhất trong gia đình, con phải lo cho các em con“. Lời trối trăng của má chỉ ngắn ngủi thế thôi, mà tôi đã khóc.Tôi gật đầu cho má an lòng ra đi, tìm lại ba tôi-người má thương hết đời của má .Chứ các em tôi cũng không cần tôi lo, các em đã có gia đình, có cuộc sống riêng tư và đều có một cuộc sống khá giả . Còn tôi, thì gần hết đời người vẫn trắng tay, vẫn bị cuộc đời dập vùi không thương tiếc,nhưng dẫu sao cũng còn có những người tử tế giúp đỡ tôi vượt qua cơn giông bão . Má dặn dò là dặn dò , nhưng má cũng hiều đứa con trai duy nhất của má từ thuở ấu thơ đã chịu nhiều thua thiệt cho đến lúc lớn lên vào quân đội như bao thanh niên khác sống ở miền nam


“Thuở ấy !
Giã từ tuổi mười tám bướm hoa tôi lên đường ra mặt trận
Mẹ tiễn tôi qua cầu đầy gió và nắng
Với đôi chân trần liêu xiêu trên mặt đường nhựa nóng bỏng
Buổi trưa mùa phượng đỏ không quên
Mẹ tiễn tôi-mẹ khóc bằng trái tim của người đàn bà mang thai
Ngày xưa hái một bông cúc dại thả xuống ao làng cầu nguyện
Khi đứa con trai đầu lòng mở mắt
Đất nước rồi sẽ bình yên

Thuở ấy , tôi lớn lên
Thở bằng hơi thở của con kênh nước đen ngòm nồng nặc mùi sình non- mùi rác rến- mùi súc vật chết trôi
Nơi cha dạy tôi bài học đầu tiên đau khổ
( Như chính cuộc đời đau khổ của cha đã bỏ quê đi từ năm chín tuổi )
Một mình sống-một mình lập nghiệp-một mình buồn-một mình vui
Cha ơi cha !
Suốt đời con vẫn nhớ`
Bài học cha dạy con sống để làm người

Thuở ấy- tôi lớn lên thật dại khờ
Chưa lần yêu-chưa lần hẹn hò- chưa lần thề thốt
Chưa kịp chạm bàn tay- chưa kịp nói lời mật ngọt
Đã biết nhói đau khi tiếng đại bác vọng về
Đã biết nhói đau khi nghe tiếng gầm rú của những chiếc máy bay bỏ bom trên bầu trời ...”



( còn nữa )

No comments:

Post a Comment